Tuyết thành hoa
Phan_7
Nhớ một đêm kia, khi hắn đang đầu tất mặt tối chôn đầu vào mớ sổ sách và bàn tính lạch cà lạch cạch thì Tiểu Nguyệt cũng nhặt lên một quyển dưới đất lên đọc. Hắn lúc đó cũng không chú ý, đôi lúc nghe nàng hỏi những vấn đề không hiểu trong đó, hắn chỉ giải đáp bâng quơ. Đến khi hắn nhận ra thì mới biết nàng đã tính xong toàn bộ đáp án trong quyển sổ đó.
Hắn ngạc nhiên hỏi thử nàng, nàng chỉ cần nghe xong câu hỏi liền cho kết quả luôn, số liệu lại hoàn toàn chính xác.
- Làm sao nàng có thể làm được?
Hắn nhìn nàng với cặp mắt kinh ngạc. Tiểu Nguyệt chỉ đơn giản cười nói:
- Tiểu Nguyệt biết nha.
Nghe nàng đáp vậy mà Trần Duy Cẩn mếu mặt cười khổ, tiểu nương tử của hắn quả thật hết sức đặc biệt.
- Được rồi. Đã trễ rồi, nàng ngủ trước đi.
Khi đó, nghĩ rằng mình sẽ được khen nào ngờ lại nghe Trần Duy Cẩn bảo nàng đi, Tiểu Nguyệt liền lộ vẻ thất vọng. Mãi một lúc sau, Tiểu Nguyệt vẫn đứng ngây ở đó, Trần Duy Cẩn lại hỏi:
- Sao nàng còn chưa đi.
Tiểu Nguyệt lắp bắp trả lời với vốn từ ít ỏi của mình:
- Tiểu Nguyệt… giúp… làm…
- Nàng muốn giúp ta?
Tiểu Nguyệt liều mạng gật đầu. Trần Duy Cẩn lại an ủi:
- Nàng an tâm, ta có thể làm được. Không cần lo lắng.
Nào ngờ, lần này Tiểu Nguyệt lại to gan phản bác:
- Tiểu Nguyệt… làm được. Cho Tiểu Nguyệt làm…
Nói mãi không được, Trần Duy Cẩn cũng để cho nàng phụ tiếp, nào ngờ nàng làm càng lúc càng nhanh, xong hết toàn bộ sổ sách không biết từ lúc nào. Trần Duy Cẩn ngày hôm đó đã bị ngạc nhiên lớn.
Dù Tiểu Nguyệt tỏ ý nàng có thể làm công việc ấy nhưng hắn cũng không dám để nàng làm quá sức, thỉnh thoảng chỉ nhờ nàng giúp đỡ. Những người khác thấy Trần Duy Cẩn đưa sổ sách cho Tiểu Nguyệt làm thì cũng rất bất ngờ, đến khi nhìn thấy Tiểu Nguyệt làm việc lại càng kinh ngạc hơn, há to mồm đến nổi có thể nhét cả quả trứng vào. Xem đi, ai dám nói vương phi là kẻ ngốc chứ.
…
Nếu là trước kia, Trần Duy Cẩn chắc chắn sẽ không nhúng tay vào những việc tranh giành như thế này. Nhưng từ sau khi xác định mối quan hệ hợp tác với tứ hoàng tử, Trần Duy Cẩn đã bắt đầu hành động.
Hắn nói tứ hoàng tử Nam Thiên Thần hãy vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục hành xử như thường, trước nay thế nào bây giờ thế đó, không cần thiết củng cố thế lực gì cả. Trong lòng hắn tự nhủ:
“Dù thế lực có mạnh cỡ nào cũng có thể hơn được lão hoàng đế sao. Lão muốn ai chết người đó sống cũng chẳng xong.”
Còn hắn? Hắn sẽ trở thành hậu thuẫn cho Nam Thiên Thần, dùng thủ đoạn làm suy yếu thế lực Phượng gia từ từ. Và cuộc đấu thầu mỏ khoáng sản trước mắt chính là mục tiêu đầu tiên của hắn.
Trong cuộc đấu giá này, tài năng tính toán thần sầu của Tiểu Nguyệt chính là lợi thế quan trọng nhất của Trần Duy Cẩn, nhưng đến giờ hắn vẫn không nhẫn tâm để nàng lộ diện, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
…
Thấy Trần Duy Cẩn phân vân khó xử, Tiểu Nguyệt lên tiếng trấn an:
- Cẩn mệt. Tiểu Nguyệt… giúp.
Nàng cái gì cũng không biết, nếu có thể giúp được hắn chút nào nàng đều muốn làm để giúp hắn.
Trần Duy Cẩn hưởng thụ lấy hơi ấm của nàng, giảng lại lời nàng vừa nói:
- Nàng sợ ta mệt nên muốn giúp ta sao?
Tiểu Nguyệt suy nghĩ câu nói của Trần Duy Cẩn, thấy đúng là vậy nên gật đầu.
- Nhưng sẽ phải gặp những người lạ mặt, sẽ có người xấu trong đó, nàng không sợ sao?
Nghe vậy, Tiểu Nguyệt khẽ run một cái, nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Không sợ. Có Cẩn.
Nghe câu trả lời của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại càng hạ quyết tâm:
- Phải, có ta nàng không cần phải sợ. Ta nhất định không để nàng bị tổn thương.
Tiểu Nguyệt mãn nguyện cười gật đầu.
Lại không ngờ, sau này, chính hắn là người làm nàng bị tổn thương nhiều nhất…
Chương 15:
Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, nó không diễn ra công khai mà chỉ có một số người có thiếp mời mới có thể vào được.
Trần Duy Cẩn cải trang thành một nam trung niên, mặt đầy râu, còn Tiểu Nguyệt được cải trang thành một thuộc hạ của Trần Duy Cẩn, theo sát bên cạnh hắn.
Mọi người ai nấy mặt mày cũng nghiêm trọng, đủ thấy cuộc đấu giá này có ảnh hưởng lớn thế nào.
Trần Duy Cẩn đưa thiếp mời cho một nam nhân kiểm tra. Sau khi nhìn ngó Trần Duy Cẩn vài lượt để xác nhận, nam nhân đó mới lùi qua bên để Trần Duy Cẩn tiến vào trong.
Trong sảnh lúc này dù vẫn còn sớm nhưng người đã đến đông đúc, tiếng cười, tiếng nói xôn xao vang lên. Trần Duy Cẩn không định sẽ tiếp chuyện với ai nên lui vào một chỗ vắng người trong sảnh. Khi không ai chú ý, hắn lặng thầm nắm lấy bàn tay đang run rẫy của Tiểu Nguyệt để động viên.
Thời gian vừa điểm, buổi đấu giá liền bắt đầu. Trên đài cao, người chủ trì buổi đấu giá lên tiếng thông báo:
- Cuộc đấu giá mỏ khoáng sản ở Vĩnh Thanh sơn bắt đầu. Giá khởi điểm là mười vạn lượng.
Theo phán đoán, mỏ khoảng sản này đa phần là sắt, dựa vào tính toán sơ bộ số lượng có thể khai thác được mà quy ra kim tệ thì nó có giá khoảng hơn tám mươi vạn lượng. Trừ tiền công khai thác, vận chuyển và những thứ linh tinh khác ra thì bây giờ phải mua mỏ khoáng sản dưới ba mươi vạn mới có thể có lãi.
- Số tám ra giá mười vạn lượng. Số mười hai ra giá mười vạn năm ngàn lượng…
Những con số lần lượt được đọc lên, Trần Duy Cẩn vẫn thong dong ngồi đó nhấp trà, kịch tính vẫn còn ở phía sau, hắn liếc mắt nhìn về phía một nam nhân râu có gương mặt hung hăng, râu ria che kín mặt. Người Phượng gia cử ra lần này là Phượng Mạc, người con thứ ba của Phượng Thành, tam đương gia mang số hiệu trong buổi đấu giá này là số ba.
Cuối cùng, cảm thấy thời cơ đã đến, Phượng Mạc cũng hành động, biển hiệu số ba lần đầu tiên được đưa lên, hắn hô lớn:
- Hai mươi vạn lượng!
Quả nhiên là có bản lãnh, vừa ra tay liền khiến người ta chú ý. Có vài người bắt đầu phân vân tính toán. Đấu giá viên lặp lại:
- Số ba ra hai mươi vạn lượng có ai ra cao hơn không? Hai mươi vạn lượng lần thứ nhất…
Phượng Mạc nhếch mép cười đắc ý như đã nắm chắc phần thắng.
- Hai mươi vạn lượng lần thứ hai… Hai mươi vạn…
- Hai mươi lăm vạn lượng!
Mọi người giật nẩy mình khi đột ngột nghe có người trả giá cao thế, đồng loạt nhìn sang tấm bảng đang đưa lên là số tám, cũng chính là Trần Duy Cẩn.
Phượng Mạc nhăn mặt, liếc mắt nhìn sang Trần Duy Cẩn chằm chặp như thể có thể dùng ánh mắt giết được hắn, lập tức giơ ngay bảng số của mình lên hô:
- Hai mươi sáu vạn lượng!
Trần Duy Cẩn cũng giơ bảng của mình lên ngay sau đó.
- Hai mươi tám vạn lượng!
Lần này gương mặt Phượng Mạc nhăn nhó như bị nuốt phải ruồi, hắn siết chặt cái bảng số trong tay rồi lại giơ lên cao, hô:
- Hai mươi chín vạn lượng!
Lần này Phượng Mạc nghĩ rằng số tám đã chịu thua, không thể ra hơn số này được. Cái giá này cũng đã khiến hắn đau như mất một miếng thịt, nếu như không phải phụ thân của hắn, Phượng Thành, yêu cầu hắn nhất định phải mua cái mỏ sắt này thì hắn sẽ không ra cái giá này đâu. Là hai mươi chín vạn lượng đó.
- Ba mươi vạn!
Không để tâm đến ánh mắt cảnh cáo mà Phượng Mạc dành cho mình, Trần Duy Cẩn vẫn cứ thong thả nâng giá.
Lần này, Phượng Mạc đã không chịu đựng được nữa, hắn bóp nát tay cầm của cái bảng số trong tay, đứng vụt dậy chỉ thẳng vào mặt Trần Duy Cẩn hăm doạ:
- Ngươi thật to gan! Ngươi có biết mình đang tranh giành với ai không?
Trần Duy Cẩn cũng không thèm nể mặt, đưa tách trà lên nhấp một ngụm lại nói:
- Đây không phải là tam đương gia của Phượng gia sao? Ta là đang đấu giá công bằng, ngài không thể ra giá cao hơn thì rút lui. Hành động của ngài là đang lấy cường quyền ra ép lương dân sao?
Xung quanh bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán. Ai chẳng biết vụ trọng án Lâm Minh vừa rồi, bị tru di tam tộc đó, mà Lâm Minh không phải cũng có quan hệ với Phượng gia sao?
Phượng Mạc tức tới đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Trần Duy Cẩn run run. Hắn đập tay xuống bàn trà, cái bàn lập tức vỡ nát, lại quát:
- Ta ra ba mươi mốt vạn lượng. Ai dám trả cao hơn chính là đối nghịch với Phượng gia.
Mọi người đồng loạt biến sắc, ai chẳng biết thế lực của Phượng gia ra sao chứ, đến cả hoàng đế còn phải nể mặt ba phần. Nhưng đáng tiếc, Trần Duy Cẩn lại không nằm trong số đó.
- Ba mươi hai vạn lượng!
Có một tiếng hít vào, thật không ngờ số tám đó lại dám bỏ mặc lời cảnh báo. Xem gương mặt méo mó của Phượng Thành bây giờ đủ biết tâm trạng hắn tới mức độ nào, chỉ hận là không thể phân thây số tám lập tức đi.
Trần Duy Cẩn đây cũng là xuất hết tiền vốn ra, là gia sản của hắn đó. Thật sự hắn cũng không muốn việc diễn ra tới mức này, nhưng hắn tuyệt không thể Phượng gia nắm được mỏ sắt này. Sắt! Có thể luyện thành vũ khí.
- Ba mươi lăm vạn lượngggg…
Phượng Mạc điên tiết hét lên.
Lần này, Trần Duy Cẩn cũng phải nheo mắt, xem ra Phượng gia quyết tâm phải giành bằng được mỏ sắt này rồi. Hắn phải làm sao đây?
Đúng lúc đó, một bàn tay đặt lên vai Trần Duy Cẩn, hắn quay đầu lại nhìn, Tiểu Nguyệt mấp máy môi nói với hắn.
Nghe xong, Trần Duy Cẩn cũng biến sắc. Nếu ra giá đó sẽ lỗ nặng, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt không biết?
Tiểu Nguyệt lần nữa lại gật đầu như để khẳng định quyết định của mình.
Trần Duy Cẩn nghiến chặt răng nói:
- Bốn mươi vạn lượng.
Toàn bộ con mắt trong hội trường đều đổ dồn về Trần Duy Cẩn, như đang nhìn một gã điên.
Phượng Mạc cũng nghĩ như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn, lại bật tiếng cười sang sảng.
- Ha ha ha. Được. Tốt. Ngươi đã muốn cái mỏ này đến vậy thì ta cũng nhường lại cho ngươi.
Nắm đấm của Trần Duy Cẩn siết chặt lại.
Không còn ai ra giá, cái mỏ đó thuộc về Trần Duy Cẩn.
Cảm thấy tâm tình của Trần Duy Cẩn không tốt, Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn hắn. Trần Duy Cẩn có thế nào cũng không muốn bộc phát với Tiểu Nguyệt nên lên tiếng an ủi nàng cũng xem như an ủi mình:
- Không sao. Ta không có không vui. Ít nhất cũng khiến Phượng gia không đạt được mục đích.
Dĩ nhiên câu cuối là Trần Duy Cẩn nói cho mình hắn nghe, hắn không Tiểu Nguyệt để nàng biết, không nhẫn tâm để nàng dính đến cuộc chiến trong bóng tối kia…
Chương 16:
Sau khi mọi việc đã xong, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt hồi kinh, tạm thời để Thanh Phong ở lại lo thu xếp những việc ở đây.
Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc. Cuộc đấu giá vừa rồi đã khiến hắn tổn thất nặng nề, bây giờ hắn đang tìm đủ mọi đường để vớt vát.
Còn Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ở trong hậu viện, làm một việc duy nhất: thẫn người.
- Nàng chính là Uy vương phi sao?
Nghe có tiếng nói, Tiểu Nguyệt thoát khỏi suy tư của mình, từ từ quay đầu lại nhìn, một thiếu niên tuấn tú mặt tươi cười đang nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi. Suy nghĩ người thiếu niên nói tới “Này vương phi” hình như là mình nên Tiểu Nguyệt ngờ nghệch gật đầu.
Nhìn vẻ mặt khờ khạo của nàng, thiếu niên bỗng cảm thấy hứng thú chọc ghẹo, hắn nhếch mép cười gian xảo tiến lại gần nàng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy Trần Duy Cẩn hằm hừ:
- Tứ hoàng tử.
Thanh niên kia chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn quay đầu lại nhìn liền bắt gặp Trần Duy Cẩn đang nổi giận, Nam Thiên Thần liền bày ra gương mặt vô tội, nở nụ cười tươi tắn:
- Uy vương, bổn hoàng tử đến thăm ngươi a.
…
Trong thư phòng, Trần Duy Cẩn ngồi đối diện với Nam Thiên Thần, hắn hừ lạnh:
- Tại sao ngài lại đến đây? Không phải ta đã nói không thể để người khác biết…
Lần đầu tiên, Nam Thiên Thần biết được hoá ra Uy vương Trần Duy Cẩn không lạnh lùng như bề ngoài của hắn. Xem đi, không phải Trần Duy Cẩn vẫn ghi hận chuyện lúc nãy nên cố ý làm khó dễ hắn sao?
- Ngươi an tâm. Bổn hoàng tử tự biết nặng nhẹ. Hôm nay ta là lẻn đến, không một ai biết đâu.
Nam Thiên Thần cười cợt đáp lời.
Trần Duy Cẩn vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục nói:
- Việc nguy hiểm như vậy, ta không muốn thấy lần thứ hai.
- Ta biết. Ta biết.
Nam Thiên Thần nhanh nhẩu đáp ứng để thôi màn thuyết giáo dong dài này.
- Nói đi. Tại sao lại tới đây?
- Ha ha… bởi vì ta nhận được mật tín Uy vương hào phóng tung ra một số bạc lớn để mua về một thứ rất đặc sắc nên ta mới tò mò đến xem thử.
Nghe câu nói mỉa mai của Nam Thiên Thần, mặt của Trần Duy Cẩn lại trở nên khó coi.
- Ngài an tâm. Việc đó sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.
Nam Thiên Thần nghe vậy thì cười khổ, lại nói:
- Ta luôn tin tưởng vào khả năng của Uy vương mà.
Trần Duy Cẩn không thèm nghe, nhấp ngụm trà hạ hoả.
- Nói đi. Có việc gì để ngài tìm tới đây?
Lúc này Nam Thiên Thần không cười cợt nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc, hắn suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói:
- Ta có mật tin.
Trần Duy Cẩn liền chú tâm lắng nghe.
Nam Thiên Thần vẫn phân vân không biết nói thế nào, miễn cưỡng có, lo lắng có. Nhìn vẻ mặt thay đổi luôn hồi của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng tự hiểu có chuyện không hay.
Cuối cùng, Nam Thiên Thần mới nói:
- Có vẻ như… phụ hoàng không khoẻ.
Trần Duy Cẩn đã chuẩn bị tinh thần trước vẫn không khỏi bất ngờ:
- Ngài nói gì?
- Tin này có thể chính xác đến tám phần.
- Có thể biết được tình trạng bây giờ không?
- Không. Toàn bộ được giữ rất kín. Nếu không phải tình cờ phụ hoàng lên cơn ho khan lúc đang triệu tập một số đại thần thì không ai biết được.
- Nói vậy, có thể có nhiều người đã biết tin?
Nam Thiên Thần trầm mặc gật đầu.
Cả hai cùng im lặng, chìm trong suy nghĩ của bản thân. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:
- Ngài đang sợ sao?
Nam Thiên Thần nghe vậy thì bật cười, nét mặt bi ai.
- Ngươi có biết khi nghe tin này, ta có suy nghĩ gì không?
Trần Duy Cẩn im lặng, hắn đương nhiên không thể biết được, Nam Thiên Thần chịu nói cho hắn nghe chứng tỏ Nam Thiên Thần đã tín nhiệm hắn.
- Điều đầu tiên ta nghĩ tới không phải là sức khoẻ phụ hoàng ra sao, mà là: “ai sẽ là người ngồi lên ngôi vị đó. Lúc đó, ta liệu có còn mạng không?”
Trần Duy Cẩn chợt hiểu Nam Thiên Thần ra là không phải giả vờ hiếu kính với hoàng đế mà thật lòng quan tâm lão đi. Nhưng, đáng tiếc, hắn lại sinh vào nhà đế vương vô tình, lúc nào cũng phải lo giữ mạng của mình. Hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà bị buộc phải trưởng thành sớm.
- Ngươi an tâm. Lão hoàng đế đó không dễ chết như vậy đâu.
Nam Thiên Thần ngớ người, đây… có được xem là an ủi không? Trần Duy Cẩn đang an ủi hắn?
Nam Thiên Thần bật cười, liền trở lại dáng vẻ vô tư lự như trước.
Đúng lúc đó, một người mặc hắc y, thuộc hạ của Trần Duy Cẩn hối hả chạy vào, nhìn thấy tứ hoàng tử cũng có trong thư phòng thì rất ngạc nhiên, hắn phân vân không biết có nên nói ra không.
Trần Duy Cẩn lên tiếng nói:
- Có chuyện sao?
Hắc y đáp:
- Vương gia, có thư báo khẩn.
- Trình.
Hắc y cung kính đưa bức thư lên. Biểu cảm Trần Duy Cẩn khi đọc bức thư đó vô cùng phong phú, liên tục biến đổi, từ trầm mặc thành ngạc nhiên, không tin nổi. Sau khi đọc thư lại mấy lần, hắn mới cười lớn nói với Nam Thiên Thần:
- Ha ha ha… không biết lần này là ta may mắn hay là ngài gặp thời vận đây.
Nam Thiên Thần sốt ruột hỏi:
- Có tin tốt sao?
Trần Duy Cẩn vẫn cười không khép miệng lại được:
- Không phải tin tốt, mà là tin cực tốt. Tứ hoàng tử, bây giờ ngươi không cần lo lắng bạc không đủ nữa rồi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian